Nhà thơ, Doanh nhân Nguyễn Hữu Quang. Sinh ngày 03/02/1972 Quê quán: Kiến An – Hải Phòng Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng |
* Giải thưởng: – Cuộc thi thơ HAICU Việt Nam – Sáng tác thơ: “Giai điệu tổ quốc” – Cuộc thi thơ “Rực rỡ sắc màu miền cửa biển” – Giải Nhất Cuộc thi Thơ “Doanh nhân – Đất và người tôi yêu” do VCCI tổ chức | * Tác phẩm đã xuất bản: – Trường ca Hải Phòng – Lê Công Hành diễn ca – Đất nước và tình yêu – Trường ca: Việt Vương Phục Quốc – Trường ca: Hoàng Hoa Thám bản hùng ca |
VHDN trân trọng trích giới thiệu cùng bạn đọc Chương VII trong Trường ca Hải Phòng của Doanh nhân, Nhà thơ Nguyễn Hữu Quang.
CHƯƠNG VII: NÉT ĐẸP TRUYỀN THỐNG
Chan hòa nắng gió say mê
Này trăng, này núi, lời thề mênh mang
Biển mây trời đất địa đàng
Tựa lưng vào núi linh thiêng ngôi đền
Sóng ru, ru mãi chân đền
Nơi thờ bà Đế linh thiêng bao đời
Cỏ cây hoa lá đất trời
Dạt dào biển cả tình người đẹp thêm
Đất trời rạo rực hơi men
Rì rào tiếng gió gợi miền hoang sơ
Thoảng trong tĩnh lặng mơ hồ
Hương thơm ngào ngạt tỉnh mơ cõi trần
Đền Bà- điểm tựa tinh thần
Tình yêu chung thủy ái ân mong chờ
Chuyện tình không bến không bờ
Chuyện tình lãng mạn như mơ giữa đời
Mọi người lam lũ để rồi
Cùng nhau mở hội cho đời say mê
Đua thuyền, pháo đất, minh thề
Chọi trâu, rước lợn, thấy mê mẩn đầu
Hội nào bằng hội chọi trâu
Gần xa chuẩn bị từ lâu ngóng chờ
Chọi trâu nức tiếng gần xa
Rợp trời dậy đất cờ hoa trống dồn
Nắng lên cho má em hồng
Cho môi thêm thắm… cho lòng tơ vương
Trai thanh, nữ tú muôn phương
Về đây trẩy hội vấn vương hẹn hò
Mỗi làng nuôi dưỡng ước mơ
Trâu mang tới Hội thi chờ giải ban
Con trâu gắn với người dân
Như cây cần đất, sông cần bờ quai
Chọi trâu đâu chỉ để chơi
Còn là lễ vật dâng lời thiết tha
Cầu mong gió thuận mưa hòa
Nghề nông, nghề biển giúp ta bao điều
Trai đi biển cá tôm nhiều
Gái khéo đồng ruộng lại yêu quê nhà
Mọi người nhảy múa hát ca
Làng vui mở hội gần xa mong cầu
“Dù ai buôn đâu, bán đâu
Mồng Chín tháng Tám chọi trâu thì về
Dù ai buôn bán trăm nghề
Mồng Chín tháng Tám thì về chọi trâu”
***
Làng quê phát triển không ngừng
Nhiều nông thổ sản tưng bừng khắp nơi
Cau Thủy Nguyên, trầu đỏ môi
Cùng hoa Hạ Lũng kết đôi duyên tình
Chè Chi Mai thơm mát lành
Cam Gia Luận ngọt lòng mình, lòng ta
Tu hài đặc sản Cát Bà
Mắm Cát Hải vị đậm đà thơm ngon.
Cua thịt gạch chắc Đồ Sơn
Bánh đa cua có đâu hơn Hải Phòng
Lời tâm tình mở tấm lòng
Khách về, khách nhớ Hải Phòng quê ta.
Làng nghề cũng mở thêm ra
Lò rèn đỏ lửa gần xa tiếng đồn
Dù cho gối mỏi chân chồn
Tìm nghề truyền lại cháu con giữ làng.
Đồng Cống đan rọ đan ràng
Lai Phương bắt ốc, Thọ Hàm nhuộm the
Tiên Lãng sông nước bộn bề
Có nghề trồng thuốc có nghề chiếu đan
Chiếu nào bằng chiếu Lũng Đăng
Rét đắp thì ấm, trải nằm thì sang
Tạc tượng thì có Bảo Hà
Đúc đồng Chính Mĩ, mộc về Kha Lâm.
Mẹ biển che chở người dân
Ra khơi đánh bắt trời an vững lòng
Nhà nông cày cấy vun trồng
Thuận hòa thời tiết ước mong nối liền.
Trai khỏe tìm gỗ đóng thuyền
Khai hoang lấn biển ngày đêm chuyên cần
Trồng dâu, dệt lụa, ươm tằm
Thêu thùa may vá gái chăm tháng ngày
Trai gái phấn đấu mê say
Chung tay chung sức dựng xây quê mình
Cây đa, bến nước, sân đình,
Làng trên xóm dưới nặng tình nơi nơi
Địa danh tên đất tên người
Địa danh ghi nhớ để đời chiến công
Truyền thống đẹp – dội vào lòng
Địa linh nhân kiệt Hải Phòng quê ta.
***
Gien người đất Trạng thông minh
Trung quân ái quốc sáng minh giúp đời
Muốn thắng giặc – phải khôn thôi
Thông minh giúp ích cho đời vẻ vang
Xóm làng học hỏi chuyên cần
Trọng thầy, quý sách người dân giữ lề
Tiếng trẻ vang sau lũy tre
Đêm ngày lam lũ học thì không quên
Không đèn, đom đóm làm đèn
Giấy mà không có, đất nền viết ngay
Bút chưa có, lấy gạch thay
Cần cù sáng tạo, lòng đầy mê say
Ngọc kia chẳng giũa chẳng mài
Cũng thành vô dụng cũng hoài ngọc đi
Làm người biết bởi điều chi
Cũng nhờ học tập mới thì mở mang
Bỉnh Khiêm học sáng ai bằng
Thông làu kim cổ, tài ngang thánh thần
Đỗ Trạng nguyên, ra làm quan
Lòng trung yêu nước thương dân có thừa
Ghét nịnh thần có tấu thưa
Dâng vua hiến kế, vua chưa hài lòng
Trạng bèn cáo lão cho xong
Bỏ xa danh lợi giữ lòng bình an
Về làng cái chữ giúp dân
“Bạch Vân Am” tiếng xa gần nổi lên
“Tuyết Giang phu tử” Trạng nguyên
Một đời sáng chói lưu truyền thế gian
Thành danh tự bản tự căn
Những điều ích lợi cho dân mà thành
Người ngay hay kẻ gian manh
Phần nhiều cũng bởi học hành ra sao
Vợ chồng đối xử thế nào
Cha con giữ lễ làm sao cho vừa
Đối nhân xử thế gửi thưa
Cái đạo để sống đâu chừa một ai
Bao điều trăn trở với đời
Viết ra gửi lại để người nghĩ suy
Một đời Trạng sống cho đi
Vì nền giáo dục, tiếc gì dụng tâm
Trung Am, Trạng ẩn lặng thầm
Làm thơ, viết sách vĩ nhân bậc thầy
Sấm truyền đến tận ngày nay
Thần cơ diệu toán, Trạng đây ai bằng
Thói đời điên đảo bất bằng
Triều đình chia rẽ trái ngang đủ điều
Ngẫm xem thế sự lo nhiều
Một lời – Nhà Mạc bớt điều lâm nguy
Trạng đâu đã hết nghĩ suy
Chỉ cho Nhà Nguyễn phát huy kế dài
Bỉnh Khiêm – hoàng đế không ngai
Vì dân, vì nước liệu bày cơ tâm
Có tài thì phải có tầm
Giúp đời, giúp nước chẳng cần công đâu
Đời người ngắn tựa bóng câu
Tiếng thơm để lại bền lâu mới là
Trạng đi yên giấc nơi xa
Tiếng thơm để lại quê ta đời đời
Tự hào đất Cảng quê tôi
Đền thờ đất Trạng tiếng thời bay xa
Vừa lòng người, đẹp lòng ta,
Phát huy truyền thống nở hoa muôn ngày
Về thăm đền Trạng hôm nay
Thắp nhang xin chữ giãi bày trường ca.