VHDN – Người ta thường có câu “Giàu út ăn, nghèo út chịu”… để chỉ số phận của một đứa con út trong một gia đình đông anh em, đứa út có thể giàu sang hay khó khăn thế nào đều phụ thuộc vào những gì thừa hưởng cuối cùng của bố mẹ. Thế nhưng chàng trai Phạm Quang Trung (sinh năm 1991 – Giám đốc Cty TNHH Trung Phạm) con trai út của một gia đình nghèo, đông con tận xứ Quảng Ngãi xa xôi đã thay đổi số phận được “cài đặt” đó của mình một cách ngoạn mục.
Không phải sau cả một đời dài, với nhiều vật lộn, tìm tòi sai – đúng, chỉ vào tuổi đã lớn mới có được thành quả công sức mà mang về tặng cha mẹ, anh thành công rất sớm. Và với anh niềm vui, hạnh phúc lớn nhất của Trung không phải là tiền bạc hay vị trí xã hội, mà là anh đã mang đến cho cha mẹ những niềm vui, sự bình yên, an hưởng, bù đắp cho một thời gian khó khăn, nuôi 7 người con.
Phạm Quang Trung và giáo sư Trần Duy Quí ở Hà Nội
Hãnh diện vì mình từng đói nghèo
Ấn tượng buồn nhất trong lòng cậu bé Trung những ngày còn đi học chính là cảnh gia đình phải sống cách xa nhau chỉ vì cái nghèo. Cha làm rẫy, mẹ bán gà vịt ngoài chợ. Đời sống ngày càng khó khăn đến mức mỗi người phải tự tìm cách kiếm sống. Chị gái vào Sài Gòn đi bán hủ tiếu gõ, ở nhà thuê, rồi sau đó cha cũng bỏ ruộng vườn vào Sài Gòn chạy xe ôm, kiếm tiền gửi về cho gia đình.
Lúc ấy, Trung đã biết nhớ biết thương cha, thương chị, nhưng cậu chỉ hình dung được những khổ cực vất vả đó rõ nét nhất là khi 15 tuổi, lên lớp 10 vào Sài Gòn ở, rồi sau đó vừa đi học đại học vừa cùng cha chạy xe ôm. Những buổi trưa hai cha con nằm ngả lưng trên chiếc xe ngay giữa những ngã ba, ngã tư đường đầy nắng và nóng bức, Trung thương cha, thương mẹ vô hạn. Một ngọn lửa nhỏ âm ỷ đã được nhen lên trong lòng cậu từ khi đó: Phải làm gì cho mẹ cha bớt khổ.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng lúc đó trong đầu cậu bé Trung đã có được ý tưởng gì đâu. Cha và chị đi làm, Trung ở nhà nấu ăn chỉ dám ăn cơm với mắm dành thức ăn cho cha và chị. Chừng chị gái biết được, la quá chừng.
Con đường mà Trung tự chọn cho mình lúc đó chỉ có hai chữ: Nỗ lực, cố gắng học, để tìm ra lối đi riêng. Trong nhà 7 anh em, chỉ có mình Trung được học đại học, dù ba mẹ nghèo khó thế nào cũng ráng cho thằng Út Trung học, Trung hiểu rằng mình là mọi kỳ vọng, ước mơ, mình nhận được hết tình yêu thương của gia đình thì sẽ phải đền đáp lại bằng một điều gì đó.
Ước mơ lớn nhất của Trung khi đó gói gọn trong một căn nhà đàng hoàng cho cha mẹ ở. Từ dưới những vòm lá xanh lề đường, cùng cha nghỉ trưa, nhìn lên bầu trời, Trung đâu có ngờ chỉ hơn 10 năm sau, cậu đã làm được nhiều điều lớn lao hơn thế, mang đến cho cha mẹ không chỉ một mái nhà mà cả niềm vui, niềm tự hào về đứa con giỏi giang, mạnh mẽ, bản lĩnh và cần cù.
Cho đến bây giờ, Trung vẫn thường bảo: người ta nói sợ, ghét, khinh đói nghèo, còn mình, mình cảm ơn điều đó. Chính nó đã khiến mình biết mình phải làm gì để thoát được nó, vươn lên và thay đổi số phận.
Trung rất say mê lan, đặc biệt là Lan Var
Gia tài của cha mẹ để lại cho tôi
Thời của Trung nhà nhà người người trẻ đua nhau đi học Công nghệ thông tin. Trung cũng thích lắm vì thấy nó hiện đại, mới mẻ. Thế nhưng khác với những bạn trẻ, chỉ cần vào được đại học là đã coi như đi được một nửa đoạn đường thành công, Trung biết mình phải nỗ lực cố gắng thật nhiều. Từ thời còn học cấp 3, Trung đã say mê học tiếng Anh, coi đó là một trong những cánh cửa đưa mình tới thành công.
Không có tiền theo học các trung tâm, cậu mua băng đĩa, sách vở về nhà tự học. Rồi cũng tự đăng ký đi thi Toefl. Kết quả kỳ thi tuy chưa phải là cao nhất và thỏa mãn Trung, nhưng cũng đủ giúp chàng trai 19 tuổi tự tin xin vào dạy ở các trung tâm ngoại ngữ. Nhìn cậu quá trẻ, chưa có bằng cấp dạy học, người ta không nhận, Trung gặp thẳng Giám đốc trung tâm xin được dạy thử miễn phí. Chứng minh được năng lực của mình Trung được nhận vào thỉnh giảng. Thế là chàng thanh niên bắt đầu con đường vừa học, vừa kiếm tiền. Kỷ niệm buồn cười nhất của Trung khi đó là cảm giác mất tự tin khi dạy những sinh viên trẻ bằng tuổi của mình, anh phải … dán râu giả cho mình già đi vài tuổi mà “thị uy” với học trò.
Bước ngoặt lớn nhất trong sự nghiệp của Trung lại bắt đầu từ một… tai họa. Chị gái Trung buôn bán phế liệu, bị cháy kho. Trung quyết định mang hết 100 triệu dành giụm từ việc dạy học đầu tư vào việc giúp chị gầy dựng lại. Từ đây, Trung mới biết đến một thị trường vô cùng tiềm năng trong lúc đó: Buôn bán pallet nhựa.
Lúc đó, nhìn thấy Trung cả gan “chụm” hết số tiền không phải là quá lớn với người khác, nhưng là tất cả của Trung, vào một công việc mà các đại gia khác phải có tới tiền tỷ mới dám đầu tư. Ai cũng lo lắng, ngăn cản Trung. Thế nhưng với trình độ hiểu biết công nghệ thông tin, có phương tiện mạng để thâm nhập vào thị trường quảng cáo, PR, tìm khách hàng, Trung quyết tâm làm thử. Chỉ trong vòng một tháng, Trung đã thu được về cả tỷ đồng với nhiều đơn hàng bất ngờ. Thành công nho nhỏ cho Trung sự tự tin vào bản thân mình.
Thành phố đất chật, người đông, chàng thanh niên 22 tuổi biết ở đây không có mặt bằng kho bãi nào đủ cho việc chứa các sản phẩm cồng kềnh của mình. Anh quyết định rời Sài Gon ra quốc lộ 51 thuê một căn nhà mặt tiền đường để làm ăn. Khi đó, các anh chị trong gia đình đều đã có công ăn việc làm và chỗ ở ồn định, thế nhưng cha mẹ vì thương Trung, lo cho cậu con Út luôn có những quyết định mạnh mẽ đến mức gần như liều lĩnh, hai người thu xếp về ở với Trung, vừa để theo dõi, can ngăn, hãm bớt sự bồng bột của con trai, vừa phụ giúp con.
Nhìn cha mẹ tuổi cũng đã lớn mà chấp nhận cực khổ sống trong căn nhà mái tôn, tường chưa tô, lót gạch đơn sơ, dầm mưa dãi nắng, đồng cam cộng khổ với mình, Trung thương cha mẹ vô hạn. Để tiết kiệm tiền bạc, ngày đó cậu vừa làm bán hàng, vừa bốc xếp, vừa lái xe chở hàng đi khắp nơi. Ngày nào Trung cũng thức dậy, bắt đầu công việc từ 4 giờ sáng. 12 giờ khuya mới xong.
Năm 22 tuổi, để có tư cách pháp nhân giao dịch và làm việc với những công ty lớn, Trung thành lập công ty. Nghe quyết định của Trung, ai cũng cản, ai cũng bảo mở ra là chết, cứ túc tắc cò con mà làm an toàn hơn. Nhưng Trung thì nghĩ khác: Phải dám làm. Lại cũng giống như thời đi dạy, biết người ta chưa thể tin vào một giám đốc công ty mặt “búng ra sữa”, đi đâu, giao dịch với khách hàng, Trung chỉ dám nhận mình là nhân viên sale của công ty. Làm nhiều, làm việc có uy tín, đến khi khách hàng biết Trung chính là chủ công ty, lại một lần nữa mọi người ồ lên hỏi: “Sao giỏi vậy, chắc công ty này là cha mẹ để lại cho làm phải không?” Trung chỉ mỉm cười.
Nói chuyện với bạn bè, Trung thường bảo cậu nhận được hai tài sản quý giá nhất từ cha mẹ: Thứ nhất đó là tình yêu thương vô điều kiện, sự hy sinh, chăm chút, vui buồn đều đặt hết cả vào Trung. Và thứ hai, đó chính là tấm lòng chất phác, chân thật của hai người nông dân lớn lên từ ruộng rẫy. Cha mẹ luôn căn dặn Trung: Làm gì thì cũng phải làm bằng cái Tâm và cái Đức. Phải chân thật, nỗ lực cố gắng hết mình, gầy dựng uy tín rồi từ đó mà đi lên.
Mới 30 tuổi, nhưng Trung đã có thể cảm nhận dược một điều vô cùng sâu sắc: Có người già trong nhà như có vàng trong tâm trí. Chính ba mẹ đã dẫn dắt, nâng đỡ, làm động lực cho tôi làm việc, cày cuốc và đạt được những thành công nho nhỏ hôm nay.
Trái ngọt lành nhất dành cho cha mẹ
Hỏi Trung về nhưng thành công của chàng trai 30 tuổi hôm nay, Trung bảo em đã có gì đâu. Một công ty nhỏ với hơn 20 chục nhân viên thôi mà. Thế nhưng nếu biết đến những khách hàng của Trung, là những công ty lớn như Vingroup, Sharp, Kinh Đô, Sam Sung, Thế giới di động… mới có thể hiểu được những nỗ lực trong làm việc, tìm kiếm khách hàng và thuyết phục khách hàng một cách vững vàng bằng uy tín chất lượng của công việc của chàng giám đốc trẻ công ty TNHH TMV Trung Phạm như thế nào.
Công việc thường ngày của Trung
Ngay cả trong những thời gian dịch bệnh nặng nề, công ty của Trung cũng chưa hề ngừng nghỉ việc ngày nào. Từ việc cung cấp palet cho các kho hàng, công ty còn cung cấp palet cho các đơn vị lớn dùng làm tấm trải lót sán cho công nhân ở lại sản xuất. Những kho hàng của Trung luôn ngồn ngộn những chồng hàng palet cao ngất và rộng lớn như những mô hình thành phố công nghiệp thu nhỏ. Xe chở hàng của Trung nườm nượp đi khắp nơi.
Từ việc thiếu thốn kho bãi, Trung mở rộng việc tim mặt bằng và từ đó mà lấn sân sang lĩnh vực Bất động sản. Nhanh nhẹn, táo bạo, quyết tâm, Trung cũng thu được không ít thành công trong lĩnh vực này, dù khi đó thấy Trung dám vay mượn 5, 10 tỷ để đầu từ đất đai, nhiều người lo lắng, sợ hãi, nhất là cha mẹ Trung. Ngượng ngượng mỉm cười, Trung bảo: Có lúc mình cũng phải có lỗi với ba mẹ, cứ giấu bớt đi chuyện làm ăn của mình, lẳng lặng mà làm. Xong hết rồi mới báo. Cũng may là mọi việc đều suôn sẻ.
Làm palet, kinh doanh bất động sản, có được những kết quả ban đầu tốt đẹp, Trung lập tức mua đất, xây nhà cho ba mẹ ở. Nhìn niềm vui, niềm xúc động của ba mẹ, thấy ba mẹ chạy đôn đáo xem ngày, mua nguyên vật liệu, chuẩn bị xây dựng căn nhà riêng đầu tiên của con trái Út và mình, Trung hạnh phúc lắm. Anh nói đó chính là thành công lớn nhất của em từ ngày khởi nghiệp đến giờ. Năm đó Trung mới được 25 tuổi, năm thứ 3 sau khi Trung thành lập công ty riêng của mình. Với Trung, đó chính là thành công lớn nhất mà cậu đạt được cho đến giờ phút này.
Muốn đi xa, phải đi cùng mọi người
Gặp Trung vào những ngày cuối năm thấy trong ánh mắt, nụ cười của Trung đầy những hoài bão xa xôi hơn: Phát triển thị trường ra cả nước. Thế nhưng đó chưa phải là kế hoạch lớn nhất của anh. Điều Trung mong muốn nhất là truyền ngọn lửa khởi nghiệp của mình tới các bạn trẻ. Từng kinh qua những khó khăn gian khổ, Trung muốn mình góp phần giúp những người trẻ như mình tìm được con đường đi tới thành công một cách chắc chắn, nhẹ nhàng, ít rủi ro hơn. Ý tưởng của Trung là giúp các bạn bắt đầu bằng những gì mình có sẵn trong tay.
Mang đến cho các bạn trẻ những cơ hội để thành công khi cùng nhau đi tới, nhưng điều Trung muốn nhắn nhủ, truyền kinh nghiệm cho các bạn nhiều nhất vẫn là ý chí và nỗ lực làm việc. Phải kiên nhẫn, chăm chỉ, bền chí. Có té, có vấp ngã cũng phải đứng lên cho được, “đừng có nằm luôn, nằm là nằm suốt đời đó”, Trung mĩm cười hiền lành.
Nhắc về cha mẹ với chàng trai 30 tuổi mà còn độc thân, thậm chí còn chưa có người yêu, chắc chắn ai cũng thắc mắc chuyện Trung có bị cha mẹ hối thúc lập gia đình không. Trung lại cười bảo: “Dạ, cũng có chứ. Nhưng em không có thì giờ đi chơi. Có lúc có bạn gái rồi mà bận bịu quá, bỏ quên người ta hoài, nên người ta cũng… bỏ mình luôn”. “Thế người ta bỏ mình chỉ vì mình bận quá thì Trung làm sao để… đứng lên?”. “Dạ, thì… Trung cười hiền queo – lại lao vào làm việc thôi. Cứ được làm việc là chuyện gì cũng qua hết à”./.
Thu Hồng