VHDN – VHDN Xin giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Thị Lan Thanh.
LŨNG CÚ
Trên chót vót đỉnh cao Cột cờ Lũng Cú
Ngỡ dang tay ôm cả bốn phương trời
Đây! Cột mốc thiêng liêng địa đầu đất nước
Cất giữ niềm tin hàng triệu triệu trái tim!
Lũng Cú điệp trùng mây như muôn đàn chim Lạc
Cất cánh bay lên từ mặt trống đồng
Tiếng trống vỗ lời giang sơn ngàn năm tỏa sáng
Tiếng trống làm bạc tóc ngoại xâm!
Lời dặn tổ tiên tạc vào núi sông
Truyền lửa trong mỗi dòng máu Việt
Một tấc đất, ngọn cây… cũng không để mất,
Bởi đất này máu thịt cha ông!
Sao vàng bay phần phật đỉnh non thiêng
Ngàn cháu con đứng bên Cột cờ Lũng Cú
Hồn dân tộc cuộn lên sắc trời mây, sắc đá
Lũng Cú đây – cột mốc lòng người!
(Lũng Cú, 27/8/2014)
ĐI DẠO TRÊN ĐẢO SEN – TÔ – SA
Bên nhà đang giữa mùa đông
Sang đây cái nắng còn nồng, lạ chưa!
Nhớ quê nhà mấy rặng dừa
Nắng đốt trên đảo mà mưa trong lòng…
NGẨN NGƠ SA PA
Sa Pa những núi cùng non
Hàm Rồng uốn khúc, mây còn giăng tơ
cầu Mây níu bước khách thơ
thác Bạc thả suối tóc mơ đỉnh đèo.
Phan-xi-păng dốc cheo leo
đông sang tuyết phủ gọi theo đại hàn…
Mời nhau nậm rượu nồng nàn
người về cuối phố… vẫn tràn giọt thơm!
ƯỚC MUỐN NHỎ NHOI
Chờ anh, chờ suốt xuân thì
khói hương hoang hoải… còn gì nữa đâu
năm mươi năm – đợi một câu
lời anh ước hẹn: Qua cầu đón em!
Thương mà như thể thương thêm
sao – trăng tan giữa mắt đêm lệ nhòa
tóc, giờ muối nhạt sương pha
giật mình – em, giữa hai ta bộn bề.
Ước làm hạt nắng ven đê
thoảng hơi ấm một lối về… hoàng hôn!
MÃ PÌ LÈNG
Dốc dựng, vực thẳm, đường ngang trời
những con đường vắt ngang phận đá
đá đứng, đá ngồi ngàn năm cuồn cuộn
Nho Quế mùa này tia sữa mỏng
vắt từ đất Mẹ chảy vào thơ
hơn bốn triệu năm…
đá vẫn mang hồn đá
Pì Lèng không già,
Pì Lèng không tuổi
mỗi viên đá chồng cao huyền thoại!
Đường Hạnh Phúc nối Hà Giang, Đồng Văn, Mèo Vạc
qua Mã Pì Lèng núi cõng mây thung thăng
mười một tháng công nhân treo người lưng chừng dốc
như đàn dơi
đánh vật với đèo.
đèo thua sức người, đá thua chân đất!
lưng núi kia ngả xuống làm đường.
Mã Pì Lèng, Mã Pì Lèng muôn dặm đá vôi
tình người Pì Lèng không vôi đá!
em gái H’Mông miệng cười tươi quá
váy xòe mây thơm tỏa hương rừng
những gùi ngô vàng cõng hoàng hôn qua dốc
Mã Pì Lèng tỏa sắc đá triệu năm!
TÌNH ĐÁ VỚI NGƯỜI
Đá đứng, đá ngồi đan nhau cuồn cuộn
đá mẹ, đá con xếp thành núi cõng nhau lên làm bạn với trời…
giăng lũy giăng thành chất ngất chơi vơi,
thách thức thời gian, thách thức với người…
đá bền vững, đá là vô tận!
Cao nguyên đá bừng bừng sức sống
đá vô tư không chịu cúi mình
từng bầy đàn từ thuở nguyên sinh
mỗi khe đá khoe ra màu xanh bất diệt!
Đá dũng mãnh mang hồn dân tộc
hàng triệu triệu năm đá đứng kiên cường
đá giăng lũy, giăng thành gìn giữ biên cương
đá tôn lên cột cờ Lũng Cú!
Sinh ra trong quằn quại cơn đau địa cầu vần vũ
đổ mồ hôi cho ngô lúa ngát nương
đá nhập hồn giấc ngủ người H’Mông
người Dáy, người Dao, Sán Dìu… tôi biết.
Đá im lặng mà gửi trao, tận hiến
Khắc dáng hình em – người con gái H’Mông
váy đỏ mờ sương
gùi trên lưng nửa mùa ngô vàng ruộm
như cõng nắng về… ấm một góc quê hương!
THÁNH ĐỊA MỸ SƠN
Những câu thơ thi sĩ Chế (*)
bỗng vang lên nhắc nhở cùng ta
sắc núi vẫn đìu hiu trước hoang sơ lặng lẽ
“Điêu tàn” ư? Ừ nhỉ, Mỹ Sơn à!
Trước mắt ta – Thần Si – Va huyền bí
có còn đâu lời kinh Vê – Đa sương khói xưa rồi
giữa thung lũng ngập tràn làn gió hú
những cổ tháp rêu phong, lau cỏ nhớ dân Hời…
Ôi! Thánh địa uy nghiêm nơi trần thế
hoàng hôn buông xám sẫm sắc Chàm pha!
thần nhan sắc ngực trần, lưng thon
hiện ra lung linh kỳ ảo.
vũ điệu Áp-sa-ra khiến thung lũng Mỹ Sơn
nghiêng ngả
những tháp Chàm màu lửa cũng rung lên.
Pho tượng cụt đầu vẫn chỏng trơ ngồi đó
đem thiện tâm nhắc nhở với muôn đời!
(*) Chế Lan Viên – tác giả tập thơ “Điêu tàn” nổi tiếng, đã được giải thưởng của Tự lực Văn đoàn trước Cách mạng tháng Tám.
CHÉN XUÂN
Chén này
vui đón xuân về
Đông đang cuốn rét tái tê
lên trời
Cây mừng…
nở lộc xanh tươi
Đào e ấp nụ,
quất cười thưởng hoa!
Chén này
em rót sang ta
Uống nhau bằng mắt,
cay phà vào trăng!
Nhấp môi
chạm phải chị Hằng
Chung chiêng
biết chốn lệch bằng ra sao
Tứ thơ
nghiêng ngả chênh chao
Người thơ
ngật ngưỡng
lời nào thăng hoa!
Thôi!
đừng rót lửa vào ta
Nhỡ trăng
bùng cháy
ao nhà tưởng sông…
Ao làng
ngỡ biển mênh mông
Chén xuân chưa cạn
sao lòng đã say!
MỘT CHIỀU
Một chiều về lại Thủ Đô
Sao cứ muốn đến bên hồ đợi anh!
Gió hè thổi buốt hương chanh
Góc phố vẫn đấy… mà anh đâu rồi?
Chiếc ghế đá, nắng và tôi
Ngỡ cháy cả áng mây trôi trên hồ!
HỒ TÀ ĐÙNG
Tà Đùng mây trắng, nước lung linh
Hoa giấy khoe màu đỏ xinh xinh
Kìa như thiên sứ chùm ô trắng
Trông ngóng đợi ai… đến tỏ tình!
Tà đùng như em gái giòn xinh
Thuyền chạy, nước dâng, cứ chùng chình
Hai cột sóng trào tung bọt trắng
Em cười… rạng rỡ cả bình minh!
Tà Đùng như chàng trai mới lớn
Nước chạy dài… in bóng cây xanh
Đồi tiếp đồi cây chùm bóng mát
Mẹ thiên nhiên ưu ái tạo thành!
Tà Đùng trông như một bức tranh
Điệp trùng điệp như trong cổ tích
Lòng vòng như chơi trò píc-níc
Khuất đồi này lại đồi khác nhô ra!
Người trên thuyền rộn rã hát ca
Thuyền cứ chạy, nước rì rào lên tiếng
Em gái Tày mắt cười lúng liếng
Hút hồn ai… trên bến Tà Đùng!