VHDN.VN Mùa Xuân theo lịch trăng của Dân tộc Việt Nam chúng ta còn là mùa của thi ca – Mùa Thơ.
Nhớ về những mùa Xuân, về những Tết chưa xa mấy nỗi mà bà con cả nước luôn gọi thật tự hào và thân thiết Tết Ta trước khi đại dịch Covid-19 tràn vào cuộc sống của nhân loại toàn cầu; Ngày Thơ Việt Nam đều được long trọng tổ chức khắp miền trong cả nước vào dịp Nguyên Tiêu – Rằm Tháng Giêng; Trang văn học nghệ thuật của các báo, tạp chí, Đài Phát thanh, Đài Truyền hình, nơi nào cũng ăm ắp thơ Xuân, rộn ràng cảm nhận, rực tươi sắc màu, trang trọng chữ nghĩa.
Xuân Nhâm Dần 2022 này, dù chúng ta vừa bỏ lại phía sau bao nhiêu là tổn thất, tử sinh của những ngày nhiều địa phương trong nước thực hiện giãn cách xã hội và hiện đang hãy còn phải kiên trì, năng động, mưu lược kịp thời chống chọi đại dịch khó lường với những biến thể mới về chủng loại virut nhưng cây Thơ, vườn Thơ, cánh đồng Thơ, bình nguyên Thơ Việt vẫn đầy đặn nụ chồi, ngào ngạt hương sắc. Thế mới biết “Cuộc sống không bao giờ chán nản” (Xuân Diệu)! Thế mới biết mùa Xuân là mùa của thi ca!
Văn hóa Doanh nhân, diễn đàn của những khát vọng xây dựng một nền văn hóa nền nã trong môi trường danh lợi cũng là địa chỉ để các doanh nhân, các nhà văn, nhà thơ, độc giả yêu thơ hướng tới đều đặn và chân thành. Trang thơ Xuân kỳ này, BBT hân hạnh giới thiệu đến Quý vị độc giả chùm thơ trữ tình phản ánh nhiều bình diện cuộc sống, nhiều cảm xúc trước hiện thực đầy sôi động và thử thách.
Tình cảm thơ Xuân ấn tượng nhất là các tác giả hướng tới những người chiến sỹ đang bảo vệ biển đảo của Tổ quốc. Nhà thơ Vương Thiên Nga hình dung ra người thân yêu nhất của chị đang: Anh cong mình trước gió/ Mỗi lúc nhớ về em/ Biển ồn ào trăn trở/ Thì thầm suốt cả đêm (Sài Gòn nhớ biển). Chính vì vậy mà tác giả rất đỗi cồn cào nữ tính: “Từ Sài Gòn em lòng dạ xôn xao/ Miền biển đảo có anh yêu thương nhất/ Hít sâu vào lòng dư ngân mùa hạnh phúc/ Căng tràn một vòng tay. (Sài Gòn nhớ biển). Quan sát “sinh hoạt” của người em là sỹ quan hải quân từ đảo xa về phép tết, nhà văn Lê Ngọc Minh chiêm nghiệm: “…Nhìn cách sáng ngày em rửa mặt/ Cách em luôn thức dậy lúc ba giờ/ Và, cả cách em trầm tư ngày gió trở…/Tôi mặn lòng người biên trấn biển khơi xa” (Em về phép Tết); Thể hiện nỗi lòng của người mẹ có con trai đang làm nhiệm vụ bảo vệ Trường Sa, nhà thơ Hà Thủy Phong Lan tha thiết: “…Tiếng sóng xô/ Lời con trai gọi zalo… chập chờn/ Nén từng tiếng nấc chúc con…” (Zalo lúc giao thừa).
Những sắc thái muôn màu của mùa xuân cũng được các tác giả trang thơ biểu hiện bằng những nét đời thơm thảo, tinh tế. Về quà biếu tết thời @, TS, nhà giáo Trần Đoan Trang viết thật chân thành, cảm động: “Trò môn Sinh tết thầy thùng rau quả/ Đủ thứ tươi nguyên còn lấm chấm đất vườn (Tết thầy); Góp thêm vào sự kỳ diệu của mùa xuân, tác giả này đã tìm ra bí quyết khiến sen nẩy chồi, trổ hoa trái mùa, dù: “Rét đậm đại hàn thành rét hại/ Sen vườn em vẫn trổ nụ, miên miên” (Sen đông); Còn nhà thơ, doanh nhân Vương Thiên Nga giữa cái náo nức Tết đô thành vẫn dư ba hoài niệm: “Sài Gòn se se lạnh/ Giữa ngày đầu tháng Giêng/ Thảo thơm tròn đôi bánh/ Cúi đầu nhớ Tổ Tiên!”(Thành phố vào xuân)…
Trên trang thơ Tết Nhâm Dần 2022, BBT xin trân trọng giới thiệu đến Quý vị Độc giả thi phẩm Cây Bạch Dương của thi hào Nga nổi tiếng Sergei Yesenine, bài thơ được nhà văn Lê Ngọc Minh chuyển theo thể thơ lục bát.
VHDN xin kính mời Quý vị đọc thơ cùng lời chúc Năm mới – Cơ duyên mới, Thành công mới!
Lê Ngọc Minh tuyển chọn và giới thiệu
Sergei Yesenine (Thi hào Nga)
h
CÂY BẠCH DƯƠNG
Bạch dương đứng đó lâu rồi
Bên ngoài cửa sổ nhà tôi trắng ngần
Như là dát bạc thanh tân
Như càng trắng muốt mỗi lần tuyết rơi
Hiên ngang chĩa nhánh đâm chồi
Sáng lên như thể góc trời pha lê
Ấp iu bông tuyết đam mê
Điểm trang chồi nụ khác gì hoa đăng
Bạch dương đứng đó mơ màng
Âm thầm tích tụ vô ngần sức xuân
Chiều buông, tuyết sáng như vàng
Rực lên một khoảng không gian yên bình
Sáng ngày ấm áp bình minh
Ánh lê dương cứ quẩn quanh, không rời
Lại thêm bông tuyết rơi rơi
Đậu trên cành nhánh ánh ngời bạch dương
(LNM chuyển ngữ từ Tiếng Nga)
Vương Thiên Nga (Nhà thơ, Doanh nhân, Tp Hồ Chí Minh)
THÀNH PHỐ VÀO XUÂN
Phố rộn ràng hân hoan
Gửi cành mai ra Bắc
Hoa đào nở phương Nam
Bụi hồng thơm khoe sắc
Sài Gòn đêm tháng Giêng
Khúc nhạc xưa vang mãi
Sóng lòng đau đáu quê
Bao dung người ở lại
Niềm tin còn ấp ủ
Lời chúc lành hỏi han
Dịu niềm đau năm cũ
Thành phố Tấm lòng vàng
Sài Gòn se se lạnh
Giữa ngày đầu tháng Giêng
Thảo thơm tròn đôi bánh
Cúi đầu nhớ Tổ Tiên!
SÀI GÒN NHỚ BIỂN
Anh ngoài đảo
Em đất liền
Chỉ gặp nhau qua câu chúc bình yên
Trên trang mạng xã hội
Mà nên duyên nên nợ
Nên vợ nên chồng
Anh gởi ước vọng vào hư không
Em thắm tươi nhờ chị gió
Trao món quà vô hình
Nhẹ như hoa cỏ
Như ngày không thể thiếu bình minh
Anh cong mình trước gió
Mỗi lúc nhớ về em
Biển ồn ào trăn trở
Thì thầm suốt cả đêm
Nơi em ở
Sài Gòn ngập nắng
Sài Gòn mưa
Những chiều gió mát
Những đêm ánh đèn màu lấp lánh tựa trời sao
Từ Sài Gòn em lòng dạ xôn xao
Miền biển đảo có anh yêu thương nhất
Hít sâu vào lòng dư ngân mùa hạnh phúc
Căng tràn một vòng tay.
Trần Đoan Trang (TS. Sinh học, Nhà giáo, Doanh nhân, Thanh Hóa)
TẾT THẦY
Trò môn Sinh tết thầy thùng rau quả
Đủ thứ tươi nguyên còn lấm chấm đất vườn
Từ chữ thầy, trò nên mùa hoa trái
Sơ đơn mà nghĩa cử sánh tày non!
SEN ĐÔNG
Rét đậm đại hàn thành rét hại
Sen vườn em vẫn trổ nụ, miên miên
Người ngắm sen sẽ chẳng nhìn trắc ẩn
Nếu biết ngày ngày em trò chuyện cùng sen.
SIM MIỀN ĐẤT CÁT
Em mang đóa sim trong hồn thơ thi sĩ
Từ miền đồi biền biệt tím chiều hoang*
Trồng ở vườn nhà tuyền đất cát
Sim rì rầm trổ nụ … sắc Hữu Loan.
*Mượn ý bài thơ Màu tím hoa sim của thi sĩ Hữu Loan
SÓNG NGẦM
Kính tặng Nhà văn Lê Lựu, sau khi đọc tiểu thuyết Sóng ở đáy sông của Ông
Mặt ao phẳng lặng không gờ gợn
Mà chân bờ có hèm nước ẩn hình
Anh hỏi em, đáy sâu dường có sóng?
Câu muôn đời khắc khoải nghiệp nhân sinh!
Hà Thủy Phong Lan (Nhà thơ, Dịch vụ thẩm mỹ, Thanh Hóa)
ZALO LÚC GIAO THỪA
Lẫn ầm ào tiếng sóng xô
Giọng con trai gọi zalo… chập chờn
Nén từng tiếng nấc chúc con
Giao thừa ấm áp, tân xuân an lành
Trùng khơi muôn dặm nước mình
Có con giữ bức trường thành – Biển Đông
Lê Ngọc Minh (Nhà văn, TS. Nghệ thuật học, Hà Nội)
EM VỀ PHÉP TẾT
Đất nước mấy ngàn dặm đường biên với bể
Triệu cây số vuông, nghìn vạn đảo Biển Đông
Gìn giữ nửa giang sơn tiên tổ Lạc Hồng
Năm sáu tuổi, em vẫn trùng dương trấn ải.
Tết này, em về nghỉ phép
Mười năm rồi huynh đệ cúng tất niên
Đêm giao thừa mâm cỗ dâng trời đất
Rượu em pha thêm chút muối đại dương
Em giải thích làm giùm đồng đội
Ở Trường Sa gửi mặn tặng đất liền
Cách em khấn dài gấp ba, tôi khấn
Chắc có thêm lời nhờ từ phía đảo xa
Giao thừa thức tràn sang năm mới
Đầu canh tư, em đã dậy, rời màn
Tôi thắc mắc, sao vừa nằm đã thức
Em cười, giờ này, phiên đốc gác của em
Sáng ra nước giếng xuân ăm ắp
Rửa mặt xong, em tưới vườn tận chỗ cặn trong thau
Tôi chợt hiểu, đảo san hô hiếm nước
Em không phí hoài dù một giọt của quê hương
Đêm mồng hai, tin gió mùa đợt mới
Em gọi phôn, dặn bộ đội nhà giàn
Thế rồi thức ngồi lì bên laptop
Chắc là mai với đồng đội, sẻ san…
Thật lạ, suốt hơn mười ngày nghỉ phép
Anh em gác chân nhau, chuyện vãn hết đêm trường
Em không hề một lời kể khổ
Nơi chân mây góc bể, tiền phương
Nhưng nhìn cách sáng ngày em rửa mặt
Cách em luôn thức dậy lúc ba giờ
Và, cả cách em trầm tư ngày gió trở…
Tôi mặn lòng người biên trấn biển khơi xa.